Qùa tặng cuộc sống

Qùa tặng cuộc sống

Cuộc sông luôn ban tặng cho ta những món quà để ta gìn giữa và nâng niu

Lặng lẽ trốn mình tại một góc quán với những cảm xúc lắng đọng,nghe một bản nhạc,có một chút gì đó gợi buồn,sâu lắng,

images
Trải qua biết bao thăng trầm, buồn vui và cả thử thách của cuộc sống khiến cho ta cần biết dừng một chút thôi để nhớ lại,hồi ức về những gì đã qua,thời gian như chậm lại,trên mỗi nèo đường,mỗi bước đi,có những người thành công cũng có không ít người thất bại,trong số đó có những người mệt mỏi,bỏ cuộc rồi có cả những người không thể bước tiếp và lặng lẽ trởi về với đất mẹ yên giấc ngàn thu
Phải chăng cuộc đời mỗi người là một cuộc chơi mà tạo hóa đã an bài để “bắt” người chơi phải cố gắng hết sức về đến đích.
Tất nhiên người thắng thì huân hoan,mà người thua thì ôm hận nhưng dù họ là ai thì cũng là con người họ đều mang trong mình tấm lòng trắc ẩn,đời người như một dòng sông, thấy là thẳng nhưng không phải thẳng; thấy là uốn khúc nhưng không phải cong; thấy là ngược dòng nhưng luôn xuôi chảy,có người biết tạo dựng hạnh phúc cho mình để cuộc sống này thêm ý nghĩa và có cả những người chịu đầu hàng số phận bỏ lại sau lưng tất cả
những khoảnh khắc:
Đó là niềm vui sẻ chia hạnh phúc với những đứa bạn khi chúng nó bước lên xe hoa.
Đó là nỗi đau khi ta đánh mất niềm tin
Đó là niềm hạnh phúc khi đã làm được điều có ý nghĩa
Đó là sự hiểu nhầm trong công việc dẫn đến những chuyện buồn không mong muốn và kết cuộc không mong đợi.
Đó là sự xúc động khi được bạn đồng nghiệp sẻ chia khi mình gặp trở ngại.
Đó là sự bế tắc trong hoàn cảnh những mâu thuẫn trong đời thường
Đó là cảm giác ấm áp khi nhận ra rằng mình vẫn đang còn có người thật sự trần thành bên cạnh.
Dù lặng lẽ hay ồn ào, dù vui hay buồn,thành công hay thất bại,hy vọng hay sự tuyệt vọng…thì thời gian cũng sẽ làm mọi thứ già đi, bạc trắng theo nó,đôi khi ta may mắn hái được quả ngọt nhưng biết bao lần ta gặp phải trái đắng nhưng chính điều đó giúp ta trở nên trưởng thành,mạnh mẽ và chín chắn hơn
Giống như Henry Ford đã nói: “Thất bại chính là cơ hội để bạn khởi đầu một lần nữa một cách hoàn hảo hơn”.
Tôi đã tự tin bước vào đời với lòng nhiệt huyết căng đầy sức trẻ cùng sự năng nổ, nhiệt tình, hết mình trong công việc.tôi cố gắng không ngừng nỗ lực,không hề để ý mọi người nghĩ gì về mình nhưng những lần thất bại, tôi đã hiểu hơn về những người xung quanh, nhìn rõ hơn bản chất của vấn đề cũng Có lẽ qua những lần vấp ngã, tôi đã điềm tĩnh hơn so với bản tính nôn nóng, đã suy nghĩ kỹ hơn trước khi quyết định một việc gì cũng như biết cân nhắc lợi hại thiệt hơn.
Trong cuộc sống này còn nhiều hoàn cảnh và nỗi khổ chẳng ai giống ai, chỉ có điều những người ấy không sẻ chia hoặc chẳng có cơ hội nói ra. Tôi biết mình may mắn hơn nhiều người khi xung quanh có biết bao người thân, bạn bè và cả người thương của mình luôn luôn ở bên ủng hộ
Một ngày  khép lại, và những điều tốt đẹp và may mắn hơn sẽ mở ra.

  • Mong an lành và bình yên cho một năm sắp tới…
  • Mong những lo lắng bớt đi trên nếp nhăn của những người thân,mong ai đó tìm thấy bình yên giữa dòng đời tấp nập
  • Mong người yêu tôi và tôi yêu sẽ không bao giờ phải buồn vì tôi
  • Mong người đời thâu hiểu và sẻ chia vì không ai hoàn hảo
  • Mong niềm vui nối đuôi ghé thăm tất cả mọi người và bỏ quên bất hạnh, tuyệt vọng ở đằng sau… Mong nụ cười luôn hiện hữu khắp nơi và bỏ quên nước mắt, đớn đau ở lại…
  • Mong may mắn luôn đồng hành trên con đường sắp tới…
  • Mong sẽ không ai phải hối tiếc vì mình đã sống tốt
  • Dù cuộc sống có khắc nghiệt tới đâu thì xin hãy nắm chặt tay và đừng bao giờ buông cho tới khi ta chút hơi thở cuối cùng
  • Mong mọi người sẽ thật vui theo cách mọi người mong muốn…
  • Khép lại dòng suy tôi xin kể về một câu chuyện nhà phật
  • “Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.
  • Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.

Phật dừng lại, hỏi nhện: “Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?”

Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: “Thế gian cái gì quý giá nhất?”

Nhện suy ngẫm, rồi đáp: “Thế gian quý nhất là những gì ta không bao giờ có được và những gì đã mất đi vĩnh viễn!”. Phật chỉ gật đầu, rồi Ngài đi khỏi.

Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.

Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: “Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?”

Nhện nói: “Con vẫn tin rằng trong nhân gian quý nhất vẫn là “không có được” và “đã mất đi” ạ!”

Phật nói: “Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi.”

Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày ngày nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy đây là những ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.

Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: “Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?”

Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: “Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không bao giờ ta có được và cái đã mất đi vĩnh viễn.”

Phật nói: “Nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người!”
Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.

Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng nghĩ rằng, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.

Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.

Châu Nhi nói với Cam Lộc: “Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, người gặp con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?”

Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: “Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?”. Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.

Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.

Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.

Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: “Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi.” Nói đoạn rút gươm tự sát.

Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: “Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.

Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?”

Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: “Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!”

Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm…”

Cảm ơn cuộc sống khi mỗi sớm mai thức giấc tôi biết mình có thêm một ngày nữa để yêu thương, một ngày nữa để thấy mình trưởng thành hơn ngày hôm qua, một ngày nữa để tôi có thể làm những việc có ích cho người thân, gia đình và xã hội

Bài viết liên quan